Tâm an nhẹ tựa mây trời
Gửi vào bát nước trọn đời cỏ cây
Khói hương vẽ lối sum vầy
Nếm bình yên giữa chốn đầy phong ba.
Câu chuyện: “Bát Phở Vô Ưu Của Ông Lão Mù”
Ở một xóm đạo vắng vẻ dưới chân núi mây mù, có một ông lão mù bán phở chay. Ông không có bảng hiệu, người ta chỉ gọi quán là quán “Vô Ưu”.
Khách đến ăn thường thắc mắc: “Ông không nhìn thấy, làm sao biết nước dùng đã trong, làm sao biết đậu hũ đã thấm, hay rau đã đủ mềm?”
Ông lão chỉ cười, đôi mắt đục hướng về phía xa xăm: “Ta không nấu bằng mắt, ta nấu bằng sự lắng nghe. Khi tiếng nước sôi chuyển từ ồn ã sang reo khe khẽ, ta biết nước đã tĩnh. Khi mùi hương của đại hồi, quế chi hòa quyện với mùi đất của củ cải, ta biết đất trời đã giao hòa.”
Có một vị doanh nhân nọ, sau khi phá sản, lòng đầy uất hận và tuyệt vọng, định tìm đến cái chết. Trên đường đi, ông ghé vào quán, gọi một bát phở cuối cùng.
Ông lão bưng ra một bát phở nóng hổi. Không có thịt thà cao sang, chỉ có bánh phở trắng ngần, vài lát đậu hũ mềm mại và những cọng rau thơm xanh ngắt nằm trong làn nước trong vắt như gương.
Vị doanh nhân ăn miếng đầu tiên. Ông khựng lại. Không phải vì nó ngon theo kiểu đậm đà gia vị, mà vì nó “Nhẹ”.
-
Cái vị ngọt không cưỡng cầu, không vay mượn từ xương máu chúng sinh, mà là cái ngọt tự nhiên của sự hiến dâng từ cây cỏ.
-
Miếng đậu hũ mềm tan trong miệng như nhắc nhở về sự buông bỏ: Mềm mỏng mới là bền lâu, cứng rắn quá thì dễ gãy.
Ông lão mù bỗng cất tiếng, như thấu suốt tâm can người khách lạ: “Cậu có thấy bát phở này giống cuộc đời không? Sợi phở trắng tinh là lúc ta mới sinh ra. Những gia vị cay đắng, chua chát là thử thách. Nhưng cốt lõi của nước dùng vẫn phải là sự trong trẻo. Nếu lòng cậu còn vẩn đục vì uất hận và tuyệt vọng, thì ăn gì cũng thấy đắng. Nếu lòng cậu trong như bát nước này, thì mất mát cũng chỉ là một hương vị thoáng qua mà thôi.”
Vị doanh nhân nhìn vào bát nước dùng, thấy bóng mình phản chiếu trong đó – tiều tụy nhưng vẫn còn sống. Ông húp hết bát nước phở, cảm giác như gột rửa được tảng đá đè nặng trong lòng. Cái vị thanh tao của bát phở chay đã đánh thức phần “Thiện” và niềm hy vọng sống trong ông.
Ông đặt tiền lên bàn, cúi đầu tạ ơn ông lão mù rồi quay về, lòng nhẹ tênh như mây trời.





