Bánh giòn bất kể nắng mưa
Nấm mèo, nấm nướng, hương đưa nồng nàn
Pate đậm nỗi gian nan
Gói tròn nghị lực, bình an giữa đời.
Câu chuyện: “Lửa Trong Lò Và Lửa Trong Tim”
Ở góc ngã tư xám xịt màu mưa của khu lao động, chiếc xe bánh mì của chú Tư vẫn sáng đèn như một ngọn hải đăng nhỏ bé. Người ta quý chú Tư không chỉ bởi món bánh mì chay ngon trứ danh, mà còn bởi cái lò than lúc nào cũng đỏ rực và những ổ bánh mì luôn nóng hổi, giòn tan bất chấp trời đất Sài Gòn có đỏng đảnh nắng mưa thế nào đi chăng nữa. Với chú, ổ bánh mì ỉu xìu là sự thất bại của người thợ, cũng như con người sống mà thiếu đi cái nhiệt huyết thì chẳng làm nên chuyện gì.
Hôm nay trời mưa tầm tã, nước ngập lênh láng mặt đường. Một cậu thanh niên trẻ tấp xe vào mái hiên, người ướt sũng, run rẩy gọi một ổ bánh mì. Chú Tư nhanh tay xẻ đôi ổ bánh nóng hổi, hơi nước bốc lên nghi ngút thơm lừng mùi bột nướng. Đôi tay chú thoăn thoắt quệt một lớp pate dày màu nâu sẫm lên ruột bánh. Đây không phải là pate gan thông thường mà là thứ pate chú kỳ công làm từ các loại đậu được ninh nhừ, xay nhuyễn và nêm nếm gia vị bí truyền. Lớp pate ấy béo bùi, mịn màng, nằm khiêm tốn làm nền cho những nguyên liệu khác tỏa sáng.
Tiếp đến, chú gắp một đũa đầy nấm mèo xào thơm phức rải đều lên trên. Những sợi nấm mèo đen bóng, giòn sần sật tượng trưng cho sự bền bỉ, dẻo dai. Rồi chú lại gắp thêm những tai nấm bào ngư đã được nướng trên than hoa, vàng ươm và đẫm gia vị tẩm ướp đậm đà. Mùi khói nướng quyện với mùi gia vị xộc lên mũi, đánh thức cả những giác quan đang ngủ quên vì lạnh lẽo. Tùy theo khẩu vị của khách mà chú gia giảm, người thích ăn mặn mà thì chú chan thêm nhiều nước sốt, người thích ăn thanh cảnh thì chú cho thêm nhiều dưa leo, cà rốt và ngò rí.
Thấy cậu thanh niên co ro vì lạnh, chú Tư cười hiền hậu, hỏi vọng ra:
-
Con trai, ăn cay được không? Chú cho thêm ớt với nước sốt đậm đà chút nghe, ăn cho nó ấm cái bụng, nóng cái người lên mới có sức mà chạy tiếp.
Cậu thanh niên gật đầu lia lịa. Chú Tư chan thứ nước sốt sền sệt, nâu óng ánh lên nhân bánh, kẹp thêm vài lát ớt hiểm đỏ tươi rồi gói ghém cẩn thận trong tờ giấy báo. Trao ổ bánh mì cho khách, chú nói như tâm sự với chính mình:
-
Cầm lấy cho nóng con. Ổ bánh mì này nó cũng giống đời mình vậy đó. Vỏ ngoài phải nướng qua lửa đỏ mới giòn, mới cứng cáp để che chắn cho cái nhân bên trong. Con thấy miếng nấm bào ngư không? Nó vốn mềm xèo, nhưng chịu nướng trên than, chịu tẩm ướp mặn mòi thì nó mới dai, mới ngọt hậu. Đời có cực một chút thì mình mới trưởng thành.
Cậu thanh niên cắn một miếng bánh mì lớn. Cái giòn rụm của vỏ bánh vỡ tan trong miệng, hòa quyện với vị béo của pate đậu, cái giòn sần sật của nấm mèo và vị ngọt đậm đà, thơm lừng mùi khói của nấm bào ngư nướng. Nước sốt cay nồng lan tỏa khiến cậu toát cả mồ hôi, xua tan đi cái lạnh lẽo của cơn mưa chiều. Trong khoảnh khắc ấy, cậu không chỉ ăn một món ăn lót dạ, mà như đang nếm trải hương vị của sự kiên cường. Ổ bánh mì chay mộc mạc đã dạy cậu rằng, dù hoàn cảnh có khắc nghiệt như lò than nóng bỏng hay cơn mưa xối xả ngoài kia, chỉ cần giữ cho lòng mình “giòn” và cái tâm mình “thiện”, thì mọi gian nan rồi sẽ hóa thành hương vị đậm đà của cuộc sống.





